Tây Ninh, ngày 30 tháng 8 năm 2021
Tác giả : Đặng Hoàng Thái
CHUYỆN Ở BỆNH VIỆN – PHẦN 2
Chỉ có BV là vẫn xôn xao khóc cười phận số. Ở một góc khuất, Quan Thế Âm hiền từ, nhưng mắt mông lung đâu đó; Đức Mẹ Maria ngó xuống cõi trần… Cũng chẳng hiểu sao, BV lại cho họ đứng gần nhau, chắc sợ các bậc thiêng liêng ấy buồn hay cô đơn.
Quay lại phòng bệnh, trên chiếc giường trống, cái nón len dành cho trẻ sơ sinh nằm lặng lẽ. Đôi vợ chồng trẻ vội ẵm con đi Nhi đồng 1, quên mất rồi! Dịch dã hoành hành, SG mỗi ngày hàng ngàn ca nhiễm, biết bao nhiêu ca tử vong vì Covid, chuyển viện xuống đó như trò đánh bạc với phần số, mà chẳng biết tài hay xỉu.
Mắt bà mẹ trẻ hoe đỏ, ông cha trẻ – áo đỏ, quần sort đỏ – đứng kề bên chì chiết: – Tao nói mày rồi, coi con kỹ càng một chút, tối ngày ôm điện thoại, giờ nó vậy, dịch bệnh tùm lum, chuyển xuống SG, dính một cái là chết chùm.
– Anh ơi, con mình bị nhiễm trùng huyết, bác sĩ nói chỉ có chuyển xuống SG thôi. Nhi đồng 1 họ nhận là may cho con mình rồi.
– Tiền test PCR Covid, tiền quần áo bảo hộ, tiền xe cấp cứu… Trời ơi!
– Bà mẹ trẻ sụt sùi, đứa con như thần giao cách cảm, khóc lớn hơn. Bà mẹ lật đật kéo áo, kề bầu vú nầng nậc vào miệng nó.
Ông cha trẻ không tìm được giấy chứng sinh, quạu mặt: – Mày cất, ông nội tao tìm cũng không ra!
Trong phòng bệnh, điện thoại bà mẹ trẻ reo liên tục. Cha chồng, mẹ chồng; cha ruột, mẹ ruột… ai cũng có chung một nỗi lo: dịch dã tràn lan SG, đưa xuống đó, rồi biết làm sao?
Gái điều dưỡng bước qua phòng săn sóc đặc biệt đưa kết quả test PCR: – Anh chị đi thanh toán viện phí dùm em, rồi quay lên lấy giấy chứng sinh.
Bà mẹ trẻ giao con bé, ông cha trẻ ôm gọn trong lòng, đung đưa. Con bé rời mẹ, khóc ré lên.
– Nín đi con, ba thương, thương… thương hen. Mình đi SG, sẽ mau hết bệnh thôi con. Nín đi, ba thương…!
Ở góc khuất BV, Quan Thế Âm vẫn mông lung, Đức Mẹ Maria vẫn ngó xuống cõi trần.
TN, giãn cách lần tư, ngày 30 tháng Tám, năm 2021